Du Lich Âu Châu

Tác giả: Bác Sĩ Nhãn Khoa Chánh Ngô
Unit # 22, 1300 Finch Ave West, Toronto, Ontario M3J 3K2.
Phone: 647-349-8899
Web: www.drcngo.com
Email: info@drcngo.com

Kính thưa quý vị, du lịch đó đây là một điều thú vị và là một ước mơ của rất nhiều người. Tuy nhiên vì điều kiện của công ăn việc làm rất nhiều người không có khả năng được hãng xưởng cho nghỉ phép để đi chơi. Một số khác tuy được nghỉ phép nhưng lại không có điều kiện kinh tế hay còn có các ràng buộc về gia đình như con nhỏ hay neo đơn vân vân mà việc sắp xếp một chuyến đi nghỉ mát ở xa là một điều vô cùng khó khăn và có thể nói là không thể thực hiện được cho một số người . Người cầm bút may mắn có khả năng hội đủ các cơ hội và điều kiện để làm những chuyến du lịch khá thú vị và rất dài ở các vùng khác nhau của thế giới . Chúng tôi xin được đem đến cho quý vị độc giả xa gần những hình ảnh từ những vùng xa xôi nhất của thế giới hầu cho quý vị một cái nhìn bao quát hơn về thế giới mà chúng ta đang sống và vì thế chúng ta sẽ hiểu biết rộng hơn và sâu sắc hơn về thế giới và con người quanh ta.

Khởi điểm từ phi trường quốc tế Pearson Lester International Airport ở thành phố Toronto tối thứ ba ngày 17 tháng 6 năm 2014, cầm trên tay chiếc vé máy bay của hãng hàng không Air TranSat ký hiệu TS222 bay đi phi trường London Gatwick. Chúng tôi hối hả theo dòng người xếp hàng vô kiểm tra hành lý . Ôi người ta đi đâu mà nhiều thế, đồ đạc ai cũng lỉnh khỉnh tay xách nách mang vali, laptop không thể nào tả nổi. Đoàn người rồng rắn xếp hàng để chờ kiểm hành lý . Tôi nhìn quanh trong đoàn người toàn là mấy ông Tây Bà đầm và chỉ có một mình tôi xa lạ trơ trẽn trong đoàn người ấy là người dân gốc mít . Càng xa lạ và ngộ nghĩng hơn nữa vì mấy ông Tây Bà đầm thì ai cũng quần áo chải chuốt hết sức đạo mạo . Có người có lẽ là ông lớn nên còn dếnh luôn cả 1 bộ comple nữa . Riêng tôi thì chỉ một chiếc áo thun, quần sọt và đôi dép râu là đủ rồi. Đi du lịch ba lô thì phải bụi một chút có sao đâu phải hông quý vị ? Cuối cùng thì tôi cũng đã gửi được hành lý và chọn một chổ ngồi sát lối đi và ngay trên cánh máy bay nữa, nơi mà được mệnh danh là nơi có chỗ ngồi lý tưởng nhất trong chiếc máy bay. Tôi chọn một chỗ ngồi lý tưởng nhất để nhìn ra chiếc máy bay Airbus A330 2 động cơ mới tinh của hãng AirTransat đang đậu bên dưới sân khi các nhân viên đang cật lực chuẩn bị đang chuẩn bị cho chuyến bay . Người bơm xăng, kẻ tải hành lý, kẻ chuyển thức ăn lên máy bay, ai cũng tất bật hết . Với các chiếc A330 mới tinh như vậy thì tui hy vọng là máy bay sẽ cất cánh đúng giờ, và sẽ không có những trục trặc kỹ thuật giống như những chiếc A330 cũ kỹ của hãng này 3-4 năm về trước . Tuyến đường bay từ Toronto sang Vương Quốc Anh là một tuyến đường có rất đông người đi, đặc biệt là mùa hè và mùa Noel . Tất nhiên là có rất nhiều sự cạnh tranh khốc liệt giữa các hãng hàng không để giành thị trường trong tuyến đường bay này . Ngoài những hãng lớn có tên tuổi lâu năm như Air Canada và British Airway xử du.ng loại máy bay lớn Boeing 777 300ER, Virgin Atlantic xử dụng loại Boeing 747-400 (có quá cảnh qua phi trường JF Kennedy ở New York) có một dạo đã có vô số các hãng hàng không nhỏ giảm giá để cạnh tranh như ZoomAir và FlyGlobespan xử dụng loại Boeing 767, và Thomas Cook Airway xử dung loại Boeing 757 cũ kỹ già nua . Qua cơn bão giá xăng dầu thì các hãng hàng không giảm giá này đã bị phá sản và không còn khả năng hoạt động được nữa . Trong số duy nhất các hãng hàng không giảm giá đứng vững duy nhất và vẫn còn duy trì hoạt động là hãng Air Transat nhờ vào tầm nhìn chiến lược của tập thể lãnh đạo của hãng hàng không này đã tiên phong đưa loại máy bay Airbus A330 vào tuyến đường này ngay từ phút đầu tiên. Tuy có bay chậm hơn các loại máy bay Boeing, nhưng nhờ chở được nhiều khách và tiết kiệm được nhiên liệu. Nên hãng này đã may mắn đứng vững qua cơn bão giá đã làm sụp đổ biết bao nhiêu hãng hàng không trên thế giới và mấy hãng cạnh tranh theo tuyến đường mà tôi vừa kể . Đúng 9 giờ tối thì các nhân viên kiểm soát của AirTransat bắt loa kêu chúng tôi xếp hàng lên máy bay không một chút chậm trễ . Tôi bước lên chiếc Airbus A330 mới tinh và nội thất khá trang nhã và đẹp hơn mấy chiếc A330 cũ kỹ mà hãng đã dùng trước đây . Đúng 9 giờ 35 tối thì tất cả hành khách đã lên máy bay và phi công đã cho đóng cửa và phi cơ đã chuẩn bị lăn bánh ra phi đạo . Sau một lượt di chuyển trên phi đạo chiếc Airbus A330 của chúng tôi tống ga cất cánh rời phi trường Toronto trong ánh hoàng hôn tuyệt đẹp . Vì là máy bay mới nên có cả hệ thống camera gắn trên thân máy bay, nên chúng tôi thấy được sự di chuyển của máy bay và những gì bên ngoài qua hệ thống vô tuyến hết sức là thú vị .

Vì đường bay từ Bắc Mỹ sang Âu Châu bay ngang qua biển đại tây dương nên người ta đặc cho nó cái tên là Transatlantic fly . Để tránh các tai nạn và rủi ro có thể xảy ra vì mật độ lưu thông quá lớn, cơ quan quản trị hang không Hoa Kỳ quy định cho các chuyến bay từ Bắc Mỹ sang Âu Châu chỉ ở độ cao quy định là 30 ngàn bộ và giờ bay hạn chế vào ban ngày và phổ thông nhất là vào ban đêm . Chiều bay ngược lại phải bay ở độ cao cho phép là 33 đến 35 ngàn bộ Anh và phổ thông nhất là bay ban ngày mà thôi . Do vậy mà tôi đang bay trong ánh hoàng hôn tuyệt đẹp như thế này . Nhìn ra ngoài cửa sổ của chiếc máy bay thì ánh hoàng hôn màu cam và đỏ rực bên ngoài vô cùng đẹp mà không có từ ngữ nào có thể diễn tã được nét đẹp của nó .

Khi máy bay lượn một vòng lên đến độ cao 30 ngàn bộ Anh thì các tiếp viên bắt đầu mang thức an chơi như khoai tây chiên (chip), đậu phụng rang, bia, rượu các loại và các loại nước giải khát chào mời mọi người . Và bữa ăn tối được dọn ra tiếp theo đó . Sau bữa tối thì tôi đã ngủ say sưa rồi . Vì tôi rất là dễ ngủ và đặc biệt là một chuyến bay dài như thế này thì tại sao không tranh thủ làm một giấc . Hơn nữa khi làm một giấc ngủ 7 tiếng đồng thì khi thức dậy ở nơi đến cơ thể của bạn sẽ rất sảng khoái và sẽ không cảm thấy mệt mỏi chi cả . Vả lại trong suốt lộ trình của chuyến bay đêm này phi hành đoàn đã tắt hết đèn nên tối mịt thì ai mà không có tìm một giấc ngủ! Tôi ngủ say đến mức chỉ còn 1 giờ nữa đến phi trường Gatwick và các nữ tiếp viên đánh thức tôi dậy để chuẩn bị ăn buổi sáng trước khi máy bay đáp xuống. Đúng 9 giờ 2 phút giờ địa phương thì máy bay đáp xuống Gatwick, có nghĩa là tôi đã bay đúng 7 giờ đồng hồ . Tôi nhanh nhẹn theo đoàn người rời khỏi máy bay để đi lấy hành lý . Nói chung thì phi trường Gatwick rất dễ dải không có xét hỏi nhiều như phi trường Heathrow, nên tôi nhanh chóng lấy hành lý và ra khỏi phi trường . Tôi mua 1 vé xe lửa để đi từ phi trường Gatwick về Norwich một thành phố khá nổi tiếng là cổ kính và thơ mộng ở vùng Norfolk của Vương Quốc Anh. Nhưng đây không phải là điểm mà tôi muốn đến vì tôi muốn đến bãi biển Cromer là điểm trên cùng của Norfolk, và là nơi nổi tiếng với loài cua Cromer, thịt ngon, chắc và tất nhiên là ngọt liệm mà ai từng ăn qua đều phải nhớ mãi . Xe lửa đi phi trường Gatwick về Norwich mất gần 2 giờ 30 phút . Xe lửa khá sạch sẽ và tiện nghi, chạy đúng giờ và chổ ngồi rất thoải mái . Vì đây là tuyến cao tốc nên xe chạy rất nhanh . Theo ước đoán không chính xác lắm của tôi nhưng ít nhất cũng phải trên 100 cây số /giờ . Từ London về Norwich xe lửa chạy gần 2 giờ 20 phút qua rất nhiều nơi khung cảnh rất hữu tình . Tôi đến ngồi chờ ở ga xe lửa Norwich khoảng 1 giờ đồng hồ để lấy xe chuyển tiếp để đi về Cromer, bãi biển thần tiên và thơ mộng và cũng đầy ấp loài cua Cromer mà tôi hằng ao ước . Cuối cùng thì sau một chặng đường dài tôi cũng đã đến được Cromer vào khoảng 3 giờ chiều giờ địa phương . Đoạn đường từ Norwich đi Cromer tuy ngắn nhưng lại là đoạn đường local nên xe lửa chạy rất chậm qua các làng mạc thị xã hoang vu với cây cối sông hồ trông tuyệt đẹp như một bức tranh vẽ . Tôi ngủ qua đêm ở khách sạn Sandcliff Hotel nằm cách bãi biển Cromer không xa lắm, và cũng rất gần ga xe lửa, chợ và trung tâm thị trấn . Giá phòng khách sạn ở đây rất hữu nghị $80 đô Canada cho một đêm và bao luôn cả ăn sáng. Vì đi một chặng đường dài và rất mệt nên sau khi lấy chìa khóa phòng khách sạn xong thì tôi vào ngủ một giấc đến xế chiều . Ở trên cửa sổ phòng khách sạn nhìn xuống bãi biển tuyệt đẹp ma tôi không thể nào cưỡng lại được. Sau đó tôi thức dậy và đi bộ một vòng quanh bãi biển ngắm ánh hoàng hôn dần tắt ở tít đằng xa chân trời nơi biển và trời gặp nhau .

Sáng hôm sau tôi thức sớm và đi bộ trên bãi cát dọc bãi biển để ngắm mặt trời lên và cùng với dân địa phương đi ra bải đá để mò cua và sò vỏ xanh khi nước thuỷ triều rút xuống . Tôi mò mãi mà chẳng có con nào nên cuối cùng vào quán làm vài con cua luộc giá 4 bảng một con . Cua này càng rất nhỏ, không lớn lắm vỏ có màu nâu như đất sét nhưng thịt ngon ngọt thật đáng đồng tiền bát gạo . Chỉ rất tiếc là người Anh chỉ biết ăn cua luộc mà thôi, chứ nếu mà họ biết ăn cua xối mở hay cua rang muối rang me như người Việt mình thì chắc có lẽ con cua Cromer này cũng sẽ được xếp vào hàng siêu ngon rồi thưa quý vị . Theo lời giới thiệu của dân địa phương, tôi cũng có thử qua món cá “Kipper” . Cá này là một loại cá họ với cá trích nhỏ được làm sạch, chẻ đôi, ướp muối và hun khói sau đó sẽ được nướng hoặc chiên lại cho tươm dầu ra . Món kipper này thường được ăn với đậu nướng, khoai tây chiên và cà chua hộp . Người Anh luôn tự hào về món Kipper của họ nhưng sao tui thấy nó không có đậm đà và thua xa món cá muối xã ớt chiên mà tui hay làm .

Sau mấy ngày ở trên bãi biển với cát trắng, gió , biển , và các món ăn miền Cromer, tôi lên xe buýt 2 tầng để đến một thành phố khác khá nổi tiếng vùng Norfolk đó là thành phố Kings Lynn. Ngồi trên tầng hai của chiếc xe trải rộng tầm nhìn ra xa hang cây số ta sẽ thấy một mãng xanh rì của hành lá thậtlà tuyệt đẹp . Vài tháng nữa thôi khoảng cuối tháng 9 mà nếu bạn đi cùng con đường này thì bạn chẳng thấy gì xanh hết vì lúc ấy hành lá đã héo hết chỉ còn củ hành trơ trẽn trong đất mà thôi.

Tục truyền rằng ngày xa xưa lắm có một vị vua vì quá yêu thương một người con gái tên Lynn nào đó nên ông vua này lấy tên đó đặt tên luôn cho vùng đất này . Nếu bạn đến từ bất kỳ nơi nào, trước khi vào thành phố Kings Lynn, bạn cũng sẽ đi ngang qua một địa danh rất nổi tiếng mà bất kỳ một người nào sống ở đây đều phải hãnh diện về nó là cổng thành Southgate. Ngày xưa vào thế kỷ thứ 14 cổng thành này được xây dựng lên để làm một sự kiểm soát vì bên trên cổng là một pháo đài, còn bên dưới cổng thành là hình vòng cung(tựa như cổng thành nội ở Huế vậy thưa quý vị). Cổng chính ở giữa to và cao hơn 2 cổng phụ 2 bên, vì cổng chính để cho xe ngựa, và quân lính đi vào thành, còn 2 cổng phụ hai bên là để cho người đi bộ. Toàn bộ công trình bề ngang khoảng 20 mét, bề cao khoảng 30 mét và bề dày khoảng 4-5 mét. Như quý vị thấy, xây dựng được một kiến trúc đồ sộ như thế này. Có một điều phải công nhận là những người xưa quá thông minh và có ý chí làm việc và đầu óc rất tinh tú. Bạn thử nghĩ xem từ thế kỷ thứ 15 thì làm gì có kiến trúc sư, làm gì có xi măng bê tông cốt sắt và làm gì có xe cần cẩu để cẩu những khối đá nặng cả tấn lên một độ cao hai ba chục mét để xây thành ? Ấy vậy mà người xưa đã làm được chuyện này. Và bây giờ 5, 6 thế kỷ sau khi nó được hình thành thì nó vẫn đứng đó trơ gan cùng tuế nguyệt và thời gian.

Và bây giờ qua năm tháng người ta vẫn giử nó như một biểu tượng cột mốc lịch sử của thời gian. Tuy nhiên đường ra khỏi Kings Lynn thì người ta làm 1 đường vòng bên cạnh cổng thành để xe chạy không bị ối lại nhất là vào giờ cao điểm. Vì thời gian lưu lại Kings Lynn không nhiều nên tôi chỉ có đủ thì giờ để đi một số nơi chính trong thành phố . Tôi có dịp đi qua công viên trung tâm của thành phố, đối diện với đồn cảnh sát và có chụp được một tấm hình lưu niệm của một toà nhà rất cổ kính trong công viên .

Thắm thoắt mà tôi đã trải qua 1 tuần lễ dài với biển, cát trắng, gió, và các món ăn đặc sắc của người Anh Quốcvà thành phố Kings Lynn ngàn xưa cổ kính. Tôi rất lưu luyến một bãi biển tuyệt đẹp để trở lại với thành phố Toronto và công việc thường nhật của mình. Hẹn các bạn trong kỳ du lịch kế tiếp với những khám phá thú vị hơn.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

 

© 2014-2017 Dr. Chanh Ngo. All rights reserved.